Trong màn mưa lạnh buốt, người phụ nữ da dẻ tái xanh đầu tóc rối bời bị hai người đàn ông lực lưỡng kìm lại không cho làm loạn, người đàn ông lịch lãm trong xe hạ cửa kính, lạnh nhạt nhìn người phụ nữ: “Cô còn đến làm gì?”
“Thành, xin anh cho em được gặp Jerry, em xin anh!”
Mạc Thành đẩy gọng kính, thương hại nhìn Hiểu Lan: “Tôi đã nói thế nào, đặt chân đến biệt thự này, cô không xứng.”
Hiểu Lan ngọ nguậy muốn vùng ra nhưng không thể, khóc lóc cầu xin: “Em sai rồi, là em có lỗi với con, nhưng Jerry là con ruột của em, anh cho em vào thắp nhang cho con một lần.”
“Tôi lặp lại, cô không xứng!”Mạc Thành chướng mắt. “Đem hết đồ của Jeff đi mà cô còn thấy chưa đủ? Xưa nay Jerry có học hành nỗ lực thế nào, cô đều xé bỏ không thương tiếc cơ mà.”
Hiểu Lan khóc lóc, tuyệt vọng quỳ xuống: “Thành, cho em vào thắp hương cho con! Không! Không! Anh cho em một kỷ vật của Jerry thôi cũng được, em xin anh!”
Mạc Thành lạnh lùng đẩy kính xe lên: “Nằm mơ! Hai anh ném ả điên này ra ngoài! Tài xế, lái đi! Từ giờ thấy ả này lảng vảng trong phạm vi trăm mét đều đuổi đi cho tôi!”
“Vâng, ông chủ!” Người quản gia trẻ cúi đầu đáp.
“Không! Thành! Buông tôi ra! Thành!”
Mạc Thành mặc kệ tiếng la hét phía sau, lẳng lặng rút một mặt dây chuyền khắc chú chuột đáng yêu bằng đá xanh sapphire, nhẹ nắm chặt trong tay, hốc mắt liền lên hơi men.