Phiên ngoại Luyến ái tiểu nam hậu – Mạc Ly (kiếp trước) 3

733bd6ebc96403807704bebec717b2f4

3.

 

Tôi bị hình ảnh người đàn ông đang xé quần áo một đứa nhỏ trong mơ làm bừng tỉnh. Tôi nhìn xung quanh là những cặp mắt lạ lẫm quan sát tôi, tôi sợ hãi nên luống cuống co mình vào sát bên trong đến khi không còn lùi được nữa.

“Cháu bé đừng sợ, không sao rồi.” Nghe tiếng một người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn quần áo chú ta, đoán rằng đây là một bác sĩ. Với một đứa bé chẳng biết gì mà nói như tôi, chỉ có ấn tượng bác sĩ là người tốt, vì họ cứu mạng cho mọi người, thế nên tôi bớt sợ.

 

“Chú… là bác sĩ?” Tôi ngập ngừng.

 

“Ừ.” Bác sĩ cười. “Không những gương mặt đáng yêu mà giọng nói cũng hay quá.”

 

“Cháu tên gì, cha mẹ cháu đâu?” Người phụ nữ xinh đẹp nhìn rất quý phái khẽ hỏi.

 

Giờ tôi mới quan sát mình đang ở trên một chiếc giường lớn gấp đôi nhà mẹ nuôi Thanh, bày trí trong phòng cũng rất sang trọng, có nhiều thứ tôi chưa thấy qua bao giờ, tôi đã được thay cho một bộ đồ mới.

 

“Cô… là ai?”

 

“Cháu chạy ra trước đầu xe của cô chú, may mà tài xế phanh kịp.”

 

Ra là thế. Tôi run rẩy níu chặt tấm chăn dày mà êm, co rúm người nói: “Cô… cô làm ơn… đưa cháu về… cô nhi viện… Ái Bảo được không…?” Tôi không muốn phải làm thế thân cho người khác nữa, không muốn bị bắt đi nữa…

 

“Cô nhi viện Ái Bảo?” Một người đàn ông đẹp trai khác trông rất khí phách nhíu mày nhìn tôi. “Sao cháu ra cô nhi viện mà đến được đây? Cháu đi lạc à? Nhưng khoảng cách hai nơi cũng phải trên tám cây số.”

 

Tám cây số là xa sao? Tôi không biết, cũng bị khí thế của chú này làm sợ hãi, khẽ lắc đầu mấy cái không dám nói gì nữa.

 

“Anh làm gì mà hung dữ thế chứ, nó còn nhỏ như vậy.” Người phụ nữ xinh đẹp kia trách cứ, lại mỉm cười vỗ về tôi. “Đừng sợ, không ai hại cháu cả, chỉ cần nói cho cô biết cháu tên gì.”

 

“Mạc… Mạc Ly…” Tôi e dè mở miệng, gặp người lạ mà xưng tên họ như vậy có tốt không nhỉ, dù gì cũng đang nhờ người ta đưa về cô nhi viện, với lại tôi e ngại nếu còn bướng như lúc trước bị bắt cóc, sẽ bị xé quần áo uy hiếp gì đó các kiểu.

 

“Họ Mạc? Trùng hợp như vậy?” Không chỉ người đàn ông khí phách mà người phụ nữ xinh đẹp cũng ngạc nhiên. Cô ấy hỏi tiếp: “Cháu mấy tuổi rồi?”

 

“Bảy… tuổi…”

 

“Bảy tuổi… Mạc Ly… cô nhi viện Ái Bảo… lẽ nào…?” Cô ấy lẩm bẩm  một hồi khiến cho chẳng những tôi thấy lạ mà người đàn ông khí phách cũng vậy nên nhíu mày. “Em sao vậy?”

 

“Không… không có gì. Cháu nghỉ ngơi đi, cứ tự nhiên, đừng sợ gì cả.” Cô ấy có ý lảng tránh, nói với bác sĩ mấy câu rồi kéo người đàn ông khí phách ra ngoài.

 

Bác sĩ hỏi: “Cháu có thấy khó chịu ở đâu không? Sao lại lao ra trước xe ông bà Mạc với bộ dạng… tả tơi.” Nghe giọng bác sĩ như đang lựa lời.

 

Tôi bặm môi. Hóa ra là trùng họ.

 

Bác sĩ nghĩ có hỏi nữa cũng vô ích nên thở dài: “Cháu cứ nghỉ ngơi đi, không sao đâu, đừng sợ.”

 

Tôi cảm thấy bàn tay trống trống, lại không nghe được đáp án từ cô xinh đẹp kia, liền bạo dạn hỏi bác sĩ: “Vậy cháu có được về cô nhi viện không? Mà cháu…”

 

“Không nghe ông bà Mạc phản đối gì, chú cũng không biết, chờ họ sắp xếp thôi, cháu muốn gì thì chú sẽ giúp.” Bác sĩ thấy tôi có phản ứng liền nhỏ giọng an ủi tôi.

 

“Chú có rubik không cho cháu mượn…” Tôi cúi thấp đầu, ngập ngừng mở miệng. “Cháu chỉ mượn một lát thôi… cháu đã quen chơi một mình… cháu chỉ muốn dùng một đỗi… nếu không thì cũng chả sao ạ…” Hiện tại tôi vẫn còn sợ, cần có một thứ gì đó để trấn an lại tinh thần.

 

“Rubik?” Bác sĩ ngạc nhiên nhìn tôi rồi cười xòa. “Có mà, để chú đi lấy cho cháu.”

 

Chú ấy đi tầm mười phút sau quay lại đưa cho tôi ba khối rubik ba loại 3x3x3, 4x4x4 và 5x5x5 mới toanh, xem chừng vừa ra ngoài mua, lúc đó tôi đã xuống giường ngồi vào một góc. Tôi sợ mau chóng bị giật lại nên cố gắng chơi thật nhanh, tùy tiện đảo các khối màu lộn xộn, với loại 3x3x3 và 5x5x5 có trục cân xứng nên tôi chỉ mất một phút, 4x4x4 thì đến ba phút.

 

“Chú có thể chơi cùng không? Ý chú là chú làm nó lộn xộn cho cháu xoay…” Bác sĩ nhìn tôi trả lại mà xua tay, ánh mắt nhìn tôi còn ngạc nhiên hơn vừa rồi.

 

Tôi gật đầu. Cứ một phút là chú ấy lại phải làm lộn xộn một khối, tôi đã chơi quen, còn bác sĩ chỉ tầm hai mươi phút đã xoa xoa cổ tay có vẻ mỏi nhừ nhưng vẫn kiên nhẫn chơi cùng tôi. Tôi trả lại các khối rubik cho bác sĩ, e dè hỏi: “Rốt cuộc cháu có thể về cô nhi viện không?”

 

Bác sĩ không nhận lại rubik mà kiên trì nhét vào tay tôi, hỏi: “Làm sao cháu ra ngoài được?”

 

Tôi nhớ đến bà, nhớ đến mẹ nuôi Thanh, cố không nghĩ về vụ bắt cóc, trả lời: “Cháu được một cô nhận nuôi cũng hai năm rồi, nhưng chắc cô ấy không cần cháu nữa đâu.”

 

“Hở? Sao lại nói vậy?” Bác sĩ nhíu mày khó hiểu, ngay lúc đó một người đàn ông lớn tuổi bước vào tự xưng là quản gia của nhà bê một khay đồ ăn nhẹ và một ly sữa tươi đặt trên bàn. “Bác sĩ Trần, ông bà chủ cho mời cậu, còn đây là cậu Mạc Ly phải không, chắc là cậu đói rồi, ăn một chút nhé.”

 

Bác sĩ Trần xoa đầu tôi rồi ra ngoài. Tôi đương nhiên không dám động đến đồ ăn, chỉ hỏi bác quản gia: “Cháu được về cô nhi viện chứ ạ?”

 

Bác quản gia cười hàm hậu: “Điều này tôi không được phân phó, bà chủ chỉ sai tôi cho cậu Mạc Ly ăn uống đàng hoàng xem như bồi thường vì đã dọa cậu sợ hãi, cậu dùng bữa rồi đi ngủ nhé, cứ tự nhiên đừng ngại.”

 

Tôi còn chưa từ chối thì cái bụng đã biểu tình, tôi ngượng ngùng nói tiếng xin lỗi lí nhí trong cổ họng, bác quản gia lôi kéo tôi ngồi lên bàn ăn, có nhiều thứ tôi chưa ăn bao giờ, lần đầu tiên trong hai năm qua tôi có thể bỏ không ăn những thứ mình không thích. Tôi vừa ăn vừa lặng lẽ rơi nước mắt.

 

Đêm hôm đó tôi không ngủ được, cứ lăn trên giường là lại nhớ đến tình cảnh mình bị xé quần áo. Tôi rất sợ, sợ vô cùng, không biết điều này sẽ ám ảnh tôi đến khi nào.

 

Sáng sớm, cô xinh đẹp vào phòng thấy tôi chỉ ngơ ngác ngồi trong một góc. Cô ấy quỳ bệt lên sàn nhà, hỏi tôi: “Tiểu Ly, không về cô nhi viện nữa, từ giờ sống ở đây nhé?”

 

Tôi không ngạc nhiên được bao lâu, cúi thấp đầu hỏi nhỏ: “Cháu phải làm thế thân của ai?”

 

Tôi chỉ nói thế như một bản năng, không ngờ cô ấy lại hiểu được, chứng tỏ đêm qua cô ấy đã cho điều tra tôi rồi: “Cô không phải Triệu Thanh Thanh sao có thể bắt con làm thế thân của ai được. Cô và chú kết hôn cũng sáu năm rồi vẫn chưa có mụn con nào, vốn dĩ cùng muốn tìm một đứa trẻ nhận nuôi, con xuất hiện như một kì tích vậy, ở lại nhé con.”

 

Lại thêm người vào phòng, là chú khí phách, theo sau là bác sĩ Trần. Chú khí phách hỏi cô xinh đẹp: “Ý nó thế nào?”

 

Bác sĩ Trần cầm một tập tài liệu, nói chen vào: “Tình trạng của nó hiện tại không thể trả về cô nhi viện được, nếu hai ông bà chịu nhận nó làm con thì thật là phước đức, còn nếu không cứ giao nó cho tôi, phải điều trị bệnh tâm lý cho nó một thời gian rồi trả nó về cô nhi viện cũng không muộn, bên Triệu Thanh Thanh đã cho người đi thu xếp ổn thỏa rồi mà.”

 

Đã thu xếp ổn thỏa bên mẹ nuôi Thanh là sao nhỉ? Tôi khó hiểu nhưng cũng không dám hỏi.

 

“Tiểu Ly, chú ấy là chồng cô, Mạc Thành, cô là Hiểu Lan, con đừng sợ gì hết, cô rất thích con, ở lại nhé, con muốn chơi bao nhiêu rubik cũng được, muốn vẽ gì cũng được, cô cho con học hành, cho con sống thoải mái.”

 

Tôi rụt rè cúi thấp đầu hơn nữa, tay xoay rubik lộn xộn: “Cháu thực sự không cần làm thế thân của ai ạ?”

 

“Không không.” Cô Hiểu Lan ôm tôi vào lòng vỗ về. “Rõ ràng đáng yêu giỏi giang như vậy, sao con lại khổ vậy chứ.”

21 responses to “Phiên ngoại Luyến ái tiểu nam hậu – Mạc Ly (kiếp trước) 3

  1. Cậu bé đáng thương… Muốn biết cuộc đời của cậu bé ấy rồi sẽ đi về đâu và Ly, Truyền sẽ gặp nhau, sẽ như thế nào? Sao Truyền lại mang theo chấp niệm đến tận kiếp sau?…. Nói chung là sau 1 thời gian lặn bặt tăm tỷ lại hóng truyện đây 🙂 thấy bé Ly đa ra, đặc biệt thích vẽ, giỏi vẽ và biết đánh đàn, mê bé lắm :3
    p/s: tỷ góp ý tí xíu nhe, thường thì ng ta dùng cậu ta, anh ta, cô ta, ông ta, bà ta, chú ấy, cô ấy,…. nhưng chú ta thì ít thấy. Tỷ chỉ gặp trong trường hợp kể về một chú bé nào đấy thôi. Dùng “ta” có vẻ xa lạ hơn, k thân thiện hơn với 1 số trường hợp. Dùng ở đấy thì hơi lạ, nếu đấy là mục đích của em thì k còn gì để nói 🙂

    • Cũng không có dụng ý gì lắm :)) em chỉ muốn thống nhất 2 bên, khi ở hiện đại thì xưng tôi, gọi anh em ông chủ bà chủ, còn ở cổ đại thì xưng ta ngươi, gọi huynh đệ phụ thân chẳng hạn

    • Ý, em thấy rồi, hình như lỗi đánh máy, chứ nguyên đoạn dưới em đều dùng chú ấy :))

      • Hì… xem tới xem lui mấy bận có khi còn sót mà, chưa kể có khi mình đọc lướt qua k thấy 🙂 thường ng khác dễ thấy hơn 😀 thời còn ed, beta với viết này nọ tỷ cũg hay bị thế này 🙂

      • lúc mở word canh chữ 14 gõ qua gõ lại, thường chú ý nhất là lỗi chính tả với lỗi lặp từ thế mà vẫn để sót, đợi lên wordpress dùng điện thoại soi 1 lần nữa mới lòi ra 😥

      • 🙂 tình trạng chung. Lần sau tự bảo xem kĩ hơn mờ vẫn sót =)))) Nhìn chung em viết ổn, cẩn thận lắm rồi. Hiếm thấy lỗi 🙂

      • nên em thấy nhiều người kiếm beta cũng nhanh, nhưng mà tan rã cũng nhanh =))))) chung quy cũng do cách suy nghĩ của đôi bên khác nhau nên người viết muốn giữ cái này beta muốn sửa cái kia 😕
        beta để hợp mình khó lắm, thấy bị sửa đến phát sốc cũng bực, nhưng chỉ sửa lỗi chính tả ko thì chẳng có cũng được

      • Beta truyện ed, dịch thì còn tương đối được, truyện viết thì khó. Đa phần câu, từ thường có dụng ý riêng mà. Không hiểu được beta cũng khó mà không hiểu góp ý không trúng cũng không ổn 😀 khả năng đồng tác giả, hoặc hiểu rõ văn phong, cốt truyện,… thì còn beta được. Mà truyện viết, cá nhân tự beta đi thì hơn. Trừ khi cần học hỏi thêm các vị tiền bối 🙂 lắm lúc giải thích cũng phát mệt =)))))

      • em thấy người edit kiếm beta cốt là muốn có người khá khá giải thích các thuật ngữ hay tiếng lóng mà họ không biết vì đa số họ chỉ đọc được bản convert, chứ trường hợp kiếm beta sửa lỗi chính tả hay chỉnh ngữ pháp câu thì ít

      • Hì. Thường là ng mới vẫn cần beta chính tả (giờ có nhiều ng sai chính tả lắm), câu chữ hay nghĩa,… kiểu nào cũng có 🙂 truyện ed giờ k quá rầm rộ như xưa nhưng vẫn đều đều mà tiến nhỉ? Qua mấy đợt bão tỷ cứ ngỡ nó sẽ sập lun, nhiều bạn cũ (ed lẫn viết) giờ không còn 😀

      • Muốn theo con đường này, đọc convert k làm sao đủ. Nếu bản convert ít nhất cũng phải có bản đa nghĩa mới gần sát nghĩa được. K biết ngôn ngữ đấy thì phải ôm lun cả bản Raw 🙂

      • thật ra em thấy vẫn nên biết 1 chút, điều căn bản nhất là mấy câu xin chào em nghĩ đã muốn edit thì cũng nên ngó chút, mỗi lần thấy nhĩ hảo (xin chào) được edit thành ngươi khỏe các loại thấy mệt tim ghê gớm =))))) bèo lắm cũng được chữ “xin chào” chứ 🙂 mấy câu dễ sai như tảo an (chào – dùng cho buổi sáng), vãn an (chúc ngủ ngon), đối bất khởi (xin lỗi) em thấy được edit rất thảm hại thành sớm an, tối an rồi đúng xin lỗi các kiểu, rầu khiếp =)))))))

      • “Hảo” còn được dùng nhiều. Tùy trừng hợp mà thanh ừ, vâng, dạ,…. đọc truyện cổ đại thấy cũng k nên mà hiện đại lại càng không 😀 “một chữ ái” thôi còn tạm chấp nhận, “tình 1 tự” không để thành “một chữ tình” thì cũng ba chấm…. nhiều bản ed Việt k ra Việt, convert k phải convert, tỷ đọc luôn bản convert cho xong, ngó đỡ đau tim thiệt luôn ý 🙂

      • em từng bị xóa comment vì nhắc 1 chỗ thế là từ đó rất an phận là người đọc thầm lặng, trừ khi nào edit quá tệ thì thôi đi luôn dù truyện có được buff thần sầu cỡ nào

      • Tỷ thì ít góp ý lắm 🙂 trừ với truyện tỷ beta hoặc bạn hay người nhà yêu cầu thôi. Khoản này dễ mếch lòng quá mờ. Giờ giới ed cũng xem như tiến bộ nhiều, đọc đỡ đau tim, nhức mắt rối 😀

      • em thấy cũng tùy thôi, đọc nhiều biết nhiều thì khi edit cũng ít mắc lỗi, giờ thấy mấy nhà nhiều người nữa nên hỗ trợ nhau trong việc chú thích cũng tốt :)))

      • 🙂 Ừ. Giờ dàn ed với beta giỏi khá nhiều, các nhà cũng đầu tư ed, beta kĩ rồi 🙂 thời xưa lực lượng còn non trẻ. Phải có tiến bộ 😀 nhưng cá nhân tỷ chuyển sang thích truyện viết hơn. Truyện kiểu teen thì thấy nhiều, nhưng qua thời đấy rồi, k đọc được nữa. Truyện hợp ý thì ít thấy. Truyện ed, dịch thì càng ít được bộ vừa ý. Càng già càng khó nhỉ =)))))

      • em thấy truyện teen ngày xưa còn được bình thường chứ giờ thấy toàn IQ trên trời sao mà nản quá =)))))))

      • Bữa ngó ở đâu thấy IQ tầm 4 trăm mấy, 5 trăm…. có 1 sự choáng =)))))

      • nhưng mà cứ để kiểu 500/500 thì đều bằng 1 cả =)))))

Bình luận về bài viết này